Hôm qua tôi đi xem phim Việt – Nhà bà Nữ. Tôi chọn phim này theo trend, vì thấy nhiều người đi xem, và doanh số khủng, mặc dù trước đó cũng đọc các loại review, khen chê đủ cả. Nhưng tôi muốn xem với tâm thế của một người-rất-bình-thường muốn tìm những phút giây giải trí thư giãn sau mấy ngày tiệc tùng ứ thừa.

Nó hay, theo đúng cái mục đích của tôi. Nếu bạn muốn tìm kiếm ở đây một tác phẩm nghệ thuật kinh điển, với triết lý sâu sắc, hay là tìm tòi phát hiện mới lạ, thì không phải. Nhà bà Nữ đơn giản là một câu chuyện đời. Nó được làm theo cái cách của một người quan sát và vẽ lại những chuyện thật của cuộc sống, diễn viên cũng thể hiện câu chuyện như nó vốn dĩ xảy ra, không cố làm hoàn mỹ từ câu thoại cho đến diễn xuất.

Trấn Thành giỏi. Giỏi là ở chỗ cậu ấy chọn một câu chuyện đời, đúng thứ phù hợp với tư duy và nhu cầu của đa số. Giỏi là kể cái câu chuyện rất bình thường ấy theo cách tự nhiên như hơi thở cuộc sống, bắt nhịp với thị hiếu đương thời. Ta sẽ thấy phim của Trấn Thành hay, nếu ta đặt mình vào số đông ấy.

Ngày xưa, tôi xem phim Việt bằng cái tâm thế của một người so sánh. Tôi so sánh với những nền điện ảnh tôi biết và vẫn quen xem. Và tôi thấy nhiều hạt sạn trong phim Việt. Vì thế, có thời gian tôi chọn không xem. Nhưng dần dần, tôi học cách xem, đọc, nghe những thứ nằm trong bối cảnh của nó, trong cái thế giới mà nó thuộc về. Và tôi bắt đầu thấy nó hay.
Đọc trên Facebook cũng vậy. Hay hay dở, đúng hay sai, tôi không phán xét nữa, hay đúng hơn là không phán xét bằng cái thế giới quan của mình nữa. Tôi vẫn thích hoặc không thích một bài viết nào đó, nhưng tôi giữ cảm giác ấy cho riêng mình, không cố lôi kéo người khác theo cách nghĩ của mình nữa. Điều duy nhất tôi làm là nói lên những điều tôi nghĩ, dựa trên những cảm nhận từ cái thế giới của chính mình.
Không phán xét, thấy mọi thứ thật đơn giản và nhẹ nhàng.
Nguồn Lê Quốc Vinh