Mình thích xem lại phim Bố Già (phần I và II). Đây là một trong những phim trong list phim nếu có thời gian các bạn nên bật lên xem ít nhất 2 lần.
Không hẳn vì nội dung. Nội dung phim dù hay mấy cũng xem hai lần là đủ. Chủ yếu thích thưởng thức các mẫu hội thoại của phim, thích bối cảnh nước Ý, thích cách diễn xuất của vài nhân vật, thích sound-track kinh điển, và thích các câu nói tiếng Anh qua subtitle.
Bố Già tràn ngập các cảnh thanh toán đẫm máu của giới mafia. Nhưng đằng sau câu chuyện sặc mùi thế giới ngầm là cuộc sống, là con người, là bằng hữu, đặc biệt là gia đình.

Nếu anh nhìn cảnh bắn giết, thanh trừng và anh chỉ dừng lại ở đó thôi thì Bố Già khác gì phim tài liệu về tội ác của mafia. Nhưng nếu anh hiểu được tại sao, lý do nào, mục đích gì đằng sau những cảnh bạo lực đó, anh mới thực sự thấy rất hay. Có thể nói điểm nhấn xuất sắc của Bố Già là khai thác cuộc sống nội tâm của các nhân vật chính. Các mẫu hội thoại của Vito Corleone hay Michael Corleone với những người quanh họ đều là những đúc kết đắt giá về trắng đen, thiện ác, đàn ông, kẻ thù, tình bạn. Michael vốn là một kẻ trong sáng hoàn toàn đứng ngoài cuộc chơi của thế giới ngầm. Theo thời gian anh ta biến hoá thành ông trùm của những trò thanh trừng của thế giới đó. Michael là winner trong các thương vụ thanh trừng các đối thủ, lạnh lùng loại bỏ những kẻ cản đường kể cả những người thân trong gia đình là anh trai, em rể. Và gia đình của anh ta cũng mất hết khi bố, anh trai và cả hai vợ đều không còn bên cạnh.
Nguồn Nguyễn Đức Sơn