Hôm qua bình minh đẹp quá. Xúc động đứng lại ngắm vẻ đẹp kỳ vĩ, diệu vợi của bình minh, trong mình bỗng sống lại một khát khao hồi trẻ. Đó là thức dậy thật sớm, đi bộ một mình lên đỉnh Chamrousse ngắm bình minh.
Nghĩ là làm, dù hôm qua ngủ muộn. Sáng nay vẫn đầy động lực, hứng khởi dậy từ 4h30 để lên đường. Cảm giác một mình lái xe trong đêm thật đặc biệt. Cảm giác đi trên núi một mình trong đêm thật tuyệt khi mình hoà mình với thiên nhiên, được sống lại bầu nhiệt huyết, khát khao của tuổi trẻ thật tuyệt biết bao. Đậu xe, đi bộ lên đến đỉnh hết 1h30, đúng 7h20 bình minh ló rạng giữa thiên nhiên hùng vĩ.

Mình thưởng thức thiên nhiên một mình trong tĩnh lặng. Chiếc máy ảnh như một người bạn giúp mình ghi lại những khoảnh khắc đầy cảm xúc này. Xuống đến nơi là 8h30 kịp về đi làm. Trong lòng không mệt mà tràn ngập niềm vui.

Trong lòng tự hỏi mình đã bỏ quên cảm giác này tự bao giờ? Có lẽ phải gần 15 năm rồi. Tại sao? Có lẽ có qua nhiều thứ đã kéo mình đi? Có lẽ mình đã quên sống cho chính mình, đã bỏ quên mình từ rất lâu? Khi sự hiến tặng không được đáp đền, hạnh phúc cuối cùng là hãy trở lại với niềm vui nội tại. Sẽ thật bất hạnh nếu ai đó mất kết nối với bản thân mình, sẽ thật buồn nếu mình không thể tự tạo niềm vui cho chính mình. Khi mình không thể tự tạo niềm vui cho chính mình làm sao mình có thể hiến tặng niềm vui cho người khác?

Vậy làm sao để tự tạo niềm vui cho chính mình? Hãy bắt đầu từ những việc thật nhỏ và giản dị hàng ngày. Đi dạo, tập một môn thể thao, vẽ tranh hay khâu vá…Còn gì tệ hơn khi ta bỏ qua cảm xúc của bản thân và sống trong sự ơ hờ, uể oải qua ngày? Hãy luôn làm khi mình thực sự có niềm vui tự thân. Khi có cảm hứng làm điều gì thì hãy làm luôn. Chỉ khi ấy ta mới tràn đầy động lực và niềm vui mới chảy tràn. Như lần này, mình đã thực hiện một khát khao hồi trẻ sau 15 năm. Cảm giác thật tuyệt!
Theo Phan Viet Phong